Cố Tịch Dao thở dài một hơi, giang hai cánh tay, ôm hai đứa con trai vào trong ngực, đi vào phòng ngủ – –
“Các con thật sự hy vọng mẹ gả cho Chi Lâm sao? Nhưng chú ấy là em họ của ba các con. Về tình về lý, các con cũng nên gọi chú ấy một tiếng chú họ… ”
“Nhưng mà cách xa ba nghìn dặm, có quan hệ gì chứ? Mẹ và chú ấy không có quan hệ máu mủ là được rồi!” Dương Dương cau mày, đối với chuyện này, trước nay cậu chưa bao giờ kiêng kỵ.
“Cổ đại có rất nhiều chuyện anh trai chết, chị dâu gả cho em trai, huống chi mẹ còn chưa gả cho ba, cho nên ngay cả chị dâu cũng không tính.” Trình Trình thậm chí dẫn cả lịch sử ra.
“Ai..Hai tên nhóc này, thật sự là không sợ mẹ đau đầu mà…” Cô không hề nề hà lắc đâu, thả hai đứa hóc kia lên giường, “Ôi, các con càng ngày càng nặng rồi, mẹ sắp không bế nổi các con rồi…”
“Đáng ghét, rốt cuộc là mẹ hy vọng chúng con mau mau lớn lên hay là không lớn lên đây?”
“Ách…” Cố Tịch Dao hì hì một tiếng bật cười, “Đương nhiên là hi vọng bảo bối của mẹ khỏe khỏe mạnh mạnh, ăn mau chóng lớn rồi…”
Xem thêm