Hứa Thu Mai chột dạ, sợ ý đồ của mình bị Giang Nhược phát hiện.
“Tao làm sao? Công ty của em rể, tao không thể đến hả?” Cô ta vẫn nghểnh cổ giảo biện.
“Chị tự rời khỏi đi.” Giang Nhược không muốn tranh cãi ở đây bị người vây xem.
Hứa Thu Mai cảm thấy Giang Nhược đang diễu võ dương oai, lúc ấy bèn cười khẩy một tiếng: “Dựa vào cái gì chứ? Công ty chồng mày to thế, cho tao một công việc thì làm sao? Hơn nữa là anh ấy...”
Hứa Thu Mai muốn lấy cớ tìm việc để che đậy sự thật có tâm tư quấy rối, nhưng cô ta vừa mới nói như vậy, Giang Nhược lập tức nghiêm mặt nhìn về phía cô ta.
“Hứa Thu Mai, tôi nói chị không biết xấu hổ, chị thật đúng là không biết xấu hổ?” Giang Nhược không hầm hầm giận dữ, cái giọng điệu nhẹ tênh tênh lại thản nhiên kia, ngược lại càng khiến người ta có thể cảm nhận được nghĩa xấu trong lời nói.
Hứa Thu Mai đứng phắt lên: “Tao không biết xấu hổ? Mày cặp đại gia thì biết xấu hổ!”
“Trong quan niệm của chị, trong hôn nhân một bên có tài sản hùng hậu thì chính là cặp đại gia phải không?” Giang Nhược nhìn cô ta, vẫn là ngữ khí bình tĩnh, dừng một chút, giương giương cằm hướng ra bên ngoài, “Vậy chị cũng cặp lấy một người, đi.”
Xem thêm