Kiều Thanh Vũ mặc áo tắm bước ra nhìn thấy Mạc Ngạn ngồi xếp bằng dựa lên thành giường cúi đầu, không thể nhìn thấy biểu hiện của cô, lá thư trên tay cô....Kiều Thanh Vũ nhìn thoáng qua, quả nhiên là lá thư nàng để dưới gối.
"Mạc....." Kiều Thanh Vũ đi tới bên giường, thử gọi thăm dò. Sự việc xảy ra quá đột ngột, Kiều Thanh Vũ sợ Mạc Ngạn thương tâm. Phong thư này đã được đặt dưới gối hơn hai tháng nay, nàng vẫn mở ra coi nội dung như thế nào. Nhưng nàng biết chắc chắn có liên quan tới mẹ của Mạc Ngạn. Vốn nàng định tối nay chờ thời cơ thích hợp sẽ đưa cho Mạc Ngạn xem, không ngờ cùng cô dây dưa đến quên mất.
Kiều Thanh Vũ quỳ lên giường, đem chăn đắp lên người cho Mạc Ngạn, nâng hai má của cô lên. Mạc Ngạn ngẩng đầu nhìn Kiều Thanh Vũ với ánh mắt vô thần, thì thào nói:"Mẹ tôi, bà ấy thực sự tự sát...." Nói xong nước mắt liền chảy dài xuống hai má.
Tâm Kiều Thanh Vũ tê rần, run lên, nàng tiến tới đem Mạc Ngạn ôm vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cô:"Đừng đau lòng quá, đều đã qua rồi....Mạc còn có em, em nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Mạc."
Xem thêm