"Cứ quyết định vậy đi." Phượng Như cố nén nước mắt trong hốc mắt, nắm bàn tay Mạc Phong ngày càng dùng sức, giống như cô thoáng chỉ lần nới lỏng, Mạc Phong lập tức sẽ biến mất không còn.
Kiểu sống chung giữa các cô vừa bắt đầu đã liền như thể phải tràn đầy đau khổ như vậy mới được. Chỉ cần Mạc Phong thoáng nghịch ý Phượng Như thôi, liền sẽ bị cô ấy nhốt vào phòng tối tiến hành trừng phạt.
Sau đó, Mạc Phong sẽ được điều trị và chăm sóc rất tốt, Phượng Như luôn sẽ vừa khóc vừa xin lỗi. Mạc Phong cũng không biết phải nói gì hơn, chẳng qua cô cứ thế im lặng chịu đựng.
Dần dần, cô đã thành thói quen Phượng Như đối xử cô như vậy. Đau đớn dần dần được thay thế bằng chết lặng, biểu cảm trên gương mặt Mạc Phong cũng ngày càng ít đi.
Đến cuối cùng, trở thành một người không khóc cũng sẽ không cười, Phượng Như nhìn thấy trong lòng đông cứng không thôi, roi trên tay thế nhưng vung ra ngày càng ác liệt hơn.
Cho đến một ngày rất lâu sau, Mạc Phong đột nhiên không từ mà biệt, Phượng Như mới giật mình bản thân cô rốt cuộc đang làm gì thế này. Cô nghĩ rằng Mạc Phong không cách nào chịu được sự ngược đãi của cô nên mới bỏ đi.
Xem thêm