“Đệ thấy đâu có sao. Rất bình thường mà. Ta tôn kính y. Làm vậy cũng đâu há gì?” Mạc Tà điềm nhiên trả lời.
Minh Nghi vừa kịp đi tới, nghe được lời kia, tâm tình hốt hoảng: “Ngươi sao lại nói thế? Đối với ngươi có thể là chẳng có gì, nhưng với mặt mũi sư môn thì khác.”
Nghe vậy, Mạc Tà không khỏi có chút đăm chiêu. Trước nay, ở trong môn phái, đối phép tắc trên dưới, y đều là nhất mặc tuân theo. Dẫu không phải thông minh như Liễu Vy Vy, giỏi suy tính như Minh Nghi, y lại hiểu rõ loại hành động hướng người tôn sùng, mê đắm kia của y dọa người tới mức nào. Tư Mạc Tà, y dù gì cũng là đệ tử hạch tâm của đại danh môn chính phái. Giữa chốn đông người, không quản làm ra loại hành động thất thố kia, không bị để ý thì thôi đi. Nếu chuyện này đến được tai kẻ đối y ác ý thì không phải là để kẻ kia nắm thóp sao? Đã thế, nam tử kia thân phận chẳng minh bạch, thần thần bí bí vô cùng quỷ dị, nhìn qua không phải gian thương thì cũng là tà môn ngoại đạo. Nhưng dù là thế, y lại chẳng mảy may bận tâm. Chỉ có đối người kia như vậy mới thỏa lòng y mà thôi.
Xem thêm