Lúc này hắn chỉ biết ôm người trong lòng, liên tục nỉ non, tựa như Phó Dư Hàn là một cái gối ôm khổng lồ, nhất định phải ôm chặt trong lòng mới có thể ngủ ngon.
Lão Lục đứng bên cạnh Phó Dư Hàn âm thầm nở nụ cười, sau đó thanh thanh giọng nói: “Khụ, anh thấy hay là…… Hai cậu cùng nhau ngồi ở ghế sau đi.”
“…… Cũng được…… Khụ khụ……” Phó Dư Hàn suýt chút nữa thì tắt thở.
Nhưng càng kỳ quái hơn là, khi cậu chuẩn bị đỡ người từ ghế trước ra, lúc bàn tay vòng ra sau lưng Văn Dục ôm lấy hắn, vòng vây siết chặt trên cổ kia bỗng nhiên hơi hơi buông lỏng.
“…… Đừng đi……”
“Được được, không đi.” Phó Dư Hàn đã không còn lời nào để nói, “Ngài từ từ nói chuyện, đừng siết cổ là được.”
Lão Lục ở bên cạnh giúp cậu một tay, Phó Dư Hàn đỡ người xuống xe, đưa ra phía sau mở cửa nhét hắn vào, sau đó chính mình cũng vào theo.
Xem thêm