“Để ta thử đã”, Triệu Bân nói xong bèn xé giấy niêm phong đi.
“Đắt thế mà ngươi cũng mặt dày mày dạn đòi thử hả?”, lão Trần Huyền giành lại.
Triệu Bân không nghĩ thế, hắn ném một xấp ngân phiếu sang, những lúc thế này dùng bạc vẫn là tốt nhất.
“Nếu không xài được, ta sẽ mắng ông mỗi ngày”.
Triệu Bân cầm bình ngọc rồi xoay người đi mất, hắn đi về phía Tàng Kinh Các.
Mỗi hôm có thời gian rảnh hắn đều đến Tàng Kinh Các.
Đọc sách là cái thứ nhất, thứ hai là cảm nhận bảo vật kỳ lạ kia.
Vào đến Tàng Kinh Các, mầm tạo hóa lại bắt đầu run lên từng đợt.
Chứng tỏ bảo vật vẫn còn ở đó, thế thì yên tâm rồi.
Nhưng Huyền Sơn lão đạo lại nhìn hắn với ánh mắt là lạ, giống lão Trần Huyền vậy, cứ chắp tay đi theo sau hắn nhìn từ đầu đến chân rồi lại lướt từ chân lên đầu, không phải nhìn cho vui mà đang nghiên cứu cái gì đó, chắc là đã nghe ngóng được chuyện gì nên mới quan sát hắn xem sao.
“Trưởng lão, tại sao lại nhìn ta như thế”, Triệu Bân thử hỏi.
Xem thêm